Chương I: Kỷ Khinh Khinh bị cảnh sát bắt giữ…
“Hoa Đán đang nổi trong giới showbiz KỷKhinhKhinh bị cảnh sát bắt giữ vì tội cố ý gây thương tích, hôm nay được bảo lãnh tại ngoại. Có thông tin cho rằng một khi chính thức khởi tố thì KỷKhinhKhinh sẽ phải đối mặt với mức án năm năm tù giam.”
KỷKhinhKhinh nhìn tin tức với con chữ cực to trên màn hình điện thoại, cô chớp mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình: “Cô nói xem KỷKhinhKhinh trong tin tức có phải là tôi không?”
Người phụ nữ mặc một một bộ vest già dặn, nói năng thận trọng nghiêm túc nhìn cô đáp: “Hôm nay tôi tới tìm cô là muốn nói với cô, cô Thẩm đã quyết định hoà giải với cô, không khởi tố nữa nhưng cô phải bồi thường cho cô ấy hai mươi triệu tệ, thanh toán trong vòng một tháng.”
Người phụ nữ ngồi trước mặt cô đây chính là Mạnh Tầm – quản lý của cô. Cô Thẩm trong lời cô ta nói chính là Thẩm Vi Vi, cũng là nghệ sĩ dưới trướng của cô ta.
Một tuần trước ThẩmViVi & KỷKhinhKhinh cùng quay phim ở một đoàn phim, hai người xảy ra tranh chấp. KỷKhinhKhinh đẩy ThẩmViVi xuống đồi khiến cô ta gãy xương nhiều chỗ trên cơ thể, trên mặt có một vết sẹo sâu, gần như là huỷ hoại dung nhan, chuyện này với một nghệ sĩ mà nói chắc chắn chính là một cú sốc to lớn.
Sau đó ThẩmViVi đi báo cảnh sát, KỷKhinhKhinh ở trong cục cảnh sát mấy ngày. Một khi ThẩmViVi mà tố cáo thì KỷKhinhKhinh sẽ phải đối mặt với bản án năm năm tù giam.
Thẩm Vi Vi bày tỏ muốn hoà giải nhưng KỷKhinhKhinh phải bồi thường cho cô ta hai mươi triệu tệ.
“Khinh Khinh, tôi dẫn dắt cô nhiều năm như thế, tôi cũng không vòng vo với cô nữa. Việc này khiến lãnh đạo công ty rất không vui, công ty quyết định sẽ giao cho người khác các thương hiệu cần cô làm đại diện & các vai diễn của cô. Thời gian này cô hãy giải quyết tốt việc của mình rồi hãy nói sau.”
KỷKhinhKhinh thoát khỏi suy nghĩ kinh sợ.
“Hôm nay cứ thế đã, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”
KỷKhinhKhinh nhìn Mạnh Tầm rời đi.
Sau khi Mạnh Tầm rời đi, trong đầu cô đã hình dung lại nội dung một vở kịch cô đã từng xem.
KỷKhinhKhinh biết năm nay là năm tuổi của mình, phạm sao thái tuế, nhưng cô cũng không ngờ lại phạm đến mức độ này. Cô vừa ngủ dậy thì đã bị xuyên vào tiểu thuyết, trở thành nữ phụ chuyên làm chuyện xấu.
Đây là một loại sủng văn trong showbiz.
Nữ chính ThẩmViVi trong tiểu thuyết sinh ra trong một gia đình nghèo khó nhưng lạc quan vui vẻ, thích giúp đỡ người khác, thích diễn xuất lại cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp nên được tìm thấy rồi tiến vào giới giải trí. Nhưng nữ chính không có gia thế, cũng không có người đứng sau nên phải chật vật bước từng bước trong showbiz. Cô ta từng bước vượt qua từng thử thách khó khăn, cuối cùng cũng có được danh lợi, bước lên đỉnh cao của cuộc đời.
Còn về nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết, bởi vì KỷKhinhKhinh xinh đẹp ngọt ngào, bước vào showbiz vừa diễn vai nữ hai trong một bộ phim truyền hình là đã nổi tiếng luôn, lời mời đến liên tục. Nếu như KỷKhinhKhinh nghiêm túc diễn xuất, thái độ khiêm nhường không chừng cô còn có chỗ đứng lâu dài trong showbiz ấy chứ.
Dù sao thì việc đào thải trong showbiz rất khủng khiếp, người mới thay nhau lên, để có được địa vị vững chắc đều là những người có năng lực thật sự.
KỷKhinhKhinh trong tiểu thuyết là người buông thả, làm xằng làm bậy, trọng giàu khinh nghèo, tuy có khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng không gánh nổi việc mình làm.
Sau khi tiến vào showbiz thì cô ta không chịu rèn giũa diễn xuất mà lại dựa vào lăng xê, marketing để thu hút người khác. Những nam nghệ sĩ đang hot trong showbiz đều bị cô ta cọ, đến nỗi nghệ sĩ trong showbiz trông thấy KỷKhinhKhinh đều phải đi đường vòng, không ai muốn dính dáng tới cô ta cả.
Sau đó KỷKhinhKhinh quyến rũ được chàng thiếu gia lắm tiền nhiều của, cô ta lợi dụng tự cho mình là bạn gái của anh ta, hoành hành ngang ngược trong showbiz, đắc tội với không ít người. Thế nhưng cô không ngờ rằng chẳng qua tên thiếu gia kia chỉ chơi đùa với mình mà thôi, anh ta bị thu hút bởi sự cố gắng lương thiện của nữ chính. Trong một lần thấy KỷKhinhKhinh gây khó dễ nữ chính, anh ta tuyên bố KỷKhinhKhinh chỉ là đồ chơi do mình bao nuôi, từ nay sẽ bảo vệ nữ chính, cũng chính vì thế mà KỷKhinhKhinh có cái danh được bao nuôi.
Còn về nam chính, chính là người bạn trai vẫn luôn đồng hành cùng nữ chính trong quá trình trưởng thành. Thú vị hơn, nam chính còn là cậu nhóc nghèo khổ bị KỷKhinhKhinh đá thời niên thiếu nữa.
Nghèo khổ gì chứ, anh ta chính là cậu chủ ở trong một gia đình giàu có không cần lo cái ăn cái mặc, giàu nứt khố đổ vách. Sau khi bị KỷKhinhKhinh trọng giàu khinh nghèo đá đã tỉnh ngộ, từ đó tính cách thay đổi cực lớn, trở nên bạc tình bạc nghĩa cho tới khi gặp được nữ chính.
Nữ chính không chê nam chính nghèo hèn, vẫn luôn lặng lẽ ở bên nam chính, nữ chính gặp phải không ít khó khăn trong showbiz đều là nam chính âm thầm giúp đỡ. Sau đó nam chính nhận thấy mình không nên che giấu thân phận với nữ chính nữa, thế là anh ta thẳng thắn với nữ chính.
Nữ chính biết được thân phận của nam chính, sau nhiều lần dây dưa rồi chiến tranh lạnh, cuối cùng cô ta vẫn tha thứ cho cho nam chính.
Về phần nữ phụ KỷKhinhKhinh, sau khi biết nam chính là người thừa kế của một tập đoàn nào đó thì hối hận xanh ruột.
Khắp nơi trong showbiz xa lánh nữ phụ, nhằm vào cô ta, hãm hại cô ta, còn rêu rao khắp nơi chuyện năm đó nam chính theo đuổi cô ta, rồi chuyện cô ta tiếp cận nam chính là có ý đồ muốn tái hợp với anh nhưng vì dùng mọi thủ đoạn bỉ ổi khiến nam chính chán ghét nên đóng băng, những ngày còn lại sống trong sự đố kỵ ganh ghét, có mấy lần tiền nhà cũng không trả được, sống tạm bợ cả đời.
Sự tồn tại của nữ phụ KỷKhinhKhinh có lẽ cũng chỉ là làm nền cho sự xinh đẹp & lương thiện, kiên cường cố gắng trong cuộc sống của nữ chính mà thôi.
KỷKhinhKhinh chính là người phụ nữ sinh ra đã thích hưởng thụ nên cô tự mua cho mình hàng đống hàng hiệu như túi, quần áo, sản phẩm dưỡng da, tất cả đều là tiêu sản, không đáng mấy đồng, thứ đáng giá duy nhất chỉ có căn nhà trị giá mấy trăm vạn ở trung tâm thành phố.
Cô lấy đâu ra hai mươi triệu tiền bồi thường.
Đây rõ ràng là muốn chỉnh chết cô mà.
Vì để giải quyết việc này, nhân vật nguyên bản trong tiểu thuyết làm thế nào nhỉ?
Ồ.
Bởi vì mới bị bạn trai thiếu gia vứt bỏ, bây giờ người trong showbiz chỉ chờ xem kịch hay của KỷKhinhKhinh. KỷKhinhKhinh không có chỗ dựa vững chắc, không thể diễu võ dương oai, quảng cáo bị cướp, vai diễn bị thay, ai cũng có thể giẫm đạp.
Trong lúc cùng đường, có một lão trung niên béo thay cô giải quyết việc này.
KỷKhinhKhinh trước khi xuyên không chính là một kẻ nghèo túng suýt chút nữa phải bán mình. Bố mẹ cô, ông nội cô, còn cả ông anh vô tích sự của cô nữa, cả nhà dựa cả vào một cô nuôi sống. Đùng một cái vừa có nhà sang xe sang chưa kịp tổ chức party thì đã phải gánh trên lưng món nợ hai mươi triệu tệ không thể trả nổi, kết quả một là bán thân hai là bị lão già béo kia bao nuôi.
KỷKhinhKhinh nhắm mắt suýt ngất.
Hai mươi triệu! Cô lấy đâu ra lắm tiền thế.
Cô tính sơ qua tất cả tài sản của nhân vật nguyên bản, dù cho có bán hết đống hàng hiệu với bất động sản của cô đi cộng lai cũng không đủ mười triệu, còn xa mới đủ.
KỷKhinhKhinh đứng trước gương mặt không chút phấn son còn xinh đẹp gấp trăm lần trên TV, cô thà chết chứ không chịu bán mình.
Bằng không cô cũng sẽ không tới cái nơi quái quỷ này.
“Cần tiền gấp sao?”
Trên TiVi liên tục phát quảng cáo vay tiền.
“Chỉ cần bạn làm theo những lời tôi nói, cả đời này bạn có thể có được số tiền tiêu mãi không hết.”
“Đầu tiên bạn phải tải app Khuynh gia bại sản, chỉ cần một bước, nhập vào đó số tiền bạn muốn mượn, bạn sẽ có được số tiền tiêu mãi không hết.
KỷKhinhKhinh: …
Thế giới thần kỳ.
“Cần tiền gấp phải không?”
“Lục Lệ Hành giàu nứt khố đổ vách, gần đất xa trời, ở bên anh ta cô có thể có được gia sản kếch xù.”
“…?” Quảng cáo này không bình thường.
KỷKhinhKhinh xoay người, màn hình TV đen lại.
“Lục Lệ Hành sắp chết rồi, chỉ cần cô gả cho anh ta thì sẽ có được khối tài sản kếch xù.”
“Ai?” Từ khoảng không trong phòng vang lên tiếng vọng của KỷKhinhKhinh.
“Để tôi giới thiệu một chút, tôi là hệ thống của cô, là người hướng dẫn cho cô làm thế nào để thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện nay, cô có thể gọi tôi là Tiểu A.”
“Tiểu A? Ý gì đây?”
“Nói đúng hơn, là tôi đưa cô vào thế giới này.”
KỷKhinhKhinh run rẩy: “Không cần anh hướng dẫn phải tôi làm thế nào thoát khỏi tình cảnh hiện tại, để tôi hướng dẫn cho anh đi, chỉ cần anh đưa tôi quay về thì mọi khó khăn sẽ dễ dàng giải quyết thôi.”
“Xin lỗi, yêu cầu này không được, trong thế giới ban đầu của cô, cô đã chết rồi, quay về cũng chỉ là tro bụi thôi, nhưng tôi có thể giúp cô giải quyết được 20 triệu tiền bồi thường trước mắt.”
Lùi một bước tiến hai bước*, cũng được.
Không chiếm được thứ tốt nhất thì cũng phải có được thứ tốt gần thế.
“Giải quyết thế nào?”
“Chỉ cần cô & Lục Lệ Hành kết hôn với nhau, sau khi anh ta chết thì mọi tài sản sẽ thuộc về cô.”
Thế giới này lợi hại thế sao? Muốn kết hôn với ai thì kết hôn sao?
“Tài sản của anh ta là bao nhiêu?”
“Ước chừng cũng phải một trăm tỷ ấy.”
“…”
“…”
“… Vậy được.” Thế giới này thật điên rồ.
KỷKhinhKhinh miễn cưỡng đồng ý. Cả nước có 1,4 tỷ người, nếu như chia cho mỗi người một trăm triệu thì vẫn còn lại 98,6 tỷ, anh ta vẫn là tỷ phú, món nợ 20 triệu nhỏ nhoi chẳng đáng nhắc tới.
“Tôi phải làm thế nào?”
“Mở cửa.”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
KỷKhinhKhinh nhìn ra bên ngoài từ mắt mèo, là một người đàn ông mặc vest. Lúc mở cửa cô mới phát hiện ra bên ngoài còn có bốn năm người đàn ông mặc vest nữa.
KỷKhinhKhinh lùi về sau một bước, xã hội đen ư?
Người đứng đầu nói: “Cô Kỷ đúng không?”
KỷKhinhKhinh lo lắng: “Là tôi.”
“Ông chủ nhà tôi tìm cô có việc, mời cô đi với tôi một chuyến, được không?”
Đây không phải là giọng điệu mời mọc.
Người đàn ông này mặc vest đeo kính đen, không nhìn rõ khuôn mặt, cũng không biết lai lịch thế nào nhưng với thái độ làm việc nghiêm túc như vậy, trong lòng KỷKhinhKhinh vẫn còn hơi e ngại.
“Đi theo anh ta, đi theo anh ta, nhanh chóng đi theo anh ta!”
“Đợi chút.” KỷKhinhKhinh về phòng thay quần áo rồi theo mấy người xuống tầng.
Đêm đen như mực, gió thổi lồng lộng, trong khu dân cư xa hoa không có một ai.
Bốn chiếc xe sang trọng lóa mắt đỗ dưới gara, người đàn ông đứng đầu mở cửa xe, ý mời cô lên xe.
KỷKhinhKhinh ngồi ghế sau, nhìn thì có vẻ bình thản nhưng thực tế thì hoảng loạn đánh giá người đàn ông mặc vest đen ngồi ghế phó lái: “Chúng ta đi đâu đây.”
“Bệnh viện.”
“Ông chủ của các anh là?”
“Ông Lục.”
KỷKhinhKhinh trầm mặc, trong đầu nhớ lại chút tư liệu ít ỏi liên quan đến Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành, 30 tuổi, cao 189 cm, là thạc sĩ nghiên cứu sinh một trường có tiếng. Một tháng trước anh gặp tai nạn, tình trạng bệnh bất ổn, cho đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Anh không tiếp xúc với phụ nữ, nhưng cũng có tin đồn nói anh cổ quái lập dị tra tấn người khác, dục vọng khống chế rất mạnh, tính tình hung ác, không ổn định. Anh có cả tầng hầm cá nhân, người giúp việc trong nhà thường xuyên nghe được tiếng kêu la thảm thiết dưới đó.
Trong tiểu thuyết rất ít miêu tả đến Lục Lệ Hành, chủ yếu chỉ là miêu tả sơ qua, đến bước đường cùng mới xuất hiện để xoay chuyển tình thế, càng giấu đầu lòi đuôi thì lại càng thần bí.
Quan trọng nhất là, Lục Lệ Hành chính là anh trai của bạn trai cũ bị đá của KỷKhinhKhinh.
“Ông Lục tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Cái này tôi không rõ, sau khi cô Kỷ tới bệnh viện tự nhiên cô sẽ hiểu thôi.”
KỷKhinhKhinh dời mắt nhìn cảnh vật lùi nhanh về phía sau ngoài cửa sổ, cô ép mình bình tĩnh lại.
Thời gian quay về hai tiếng trước.
Hành lang phòng bệnh yên tĩnh, tiếng bước chân dồn dập phá vỡ sự yên lặng.
“Ông Lục, tình trạng của cậu Lục không lạc quan lắm, các cơ quan lớn đã bắt đầu suy kiệt, chúng tôi chỉ có thể cố gắng cứu chữa, đây là giấy thông báo tình trạng nguy hiểm, mời ông ký tên vào.”
Ông cụ tóc hoa râm nhận lấy giấy thông báo bệnh tình nguy hiểm trong tay bác sĩ, ông nắm lấy cái bút nặng tựa ngàn cân, từng nét viết xuống tên của mình.
“Làm phiền anh rồi, bác sĩ.”
Sống chết có số, ông cụ sống đến tuổi này nên rất bình thản đối mặt với sống chết, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, ông không thể can thiệp, nhưng nó lại xảy ra với đứa cháu ông khổ tâm bồi dưỡng. Ông làm sao chịu được cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Ông cụ được người bên cạnh đỡ, suy sụp ngồi ở ghế trong hành lang, bóng lưng ngay thẳng cả đời nay lại khom xuống, trông già đi rất nhiều.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, người đàn ông nói mấy câu bên tai ông cụ.
“KỷKhinhKhinh? Là đại sư Văn đích thân nói sao?”
“Vâng, đại sư Văn nói chỉ cần thiếu gia kết hôn với người tên KỷKhinhKhinh này thì có thể chuyển nguy thành an, đây là tài liệu về KỷKhinhKhinh, mời ông xem qua.”
Ông cụ đọc một lượt, kiên quyết nói: “Đi tìm đi.”
Người đàn ông nghi ngờ: “Ông chủ, những lời vị đại sư Văn này nói là thật hay giả.”
Ông cụ nhắm mắt lại, chuyển động chuỗi tràng hạt trong tay, ông không phải là người thờ phụng quỷ thần nhưng càng già ông lại càng muốn cầu cái gì đó cho yên tâm.
“Năm đó nhờ có sự chỉ điểm của đại sư Văn để cho Lục Bắc Xuyên bị tai nạn xe hôn mê hơn một năm lấy con gái Diệp Trăn nhà họ Diệp, một tháng sau quả nhiên Lục Bắc Xuyên tỉnh lại. Chuyện kỳ diệu rất khó giải thích, thà tin là có chứ không muốn tin là không.”
Người đàn ông gật đầu rồi xoay người rời đi.
Chuỗi tràng hạt trong tay ông cụ Lục không biết đã xoay bao nhiêu vòng, tiếng bước chân có trật tự vang lên trong hành lang, ông cụ dừng xoay tràng hạt lại, ông mở mắt ra nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.
“Cô chính là KỷKhinhKhinh?” Hai mắt người đàn ông trải qua gió sương sáng như đuốc.
“Là tôi.”
Ông cụ Lục chỉ tay về phía phòng chăm sóc đặc biệt: “Người đang nằm bên trong đó là cháu trai của tôi, nó tên Lục Lệ Hành, một tháng trước gặp tai nạn xe nghiêm trọng, hôn mê một tháng. Đại sư Văn nói chỉ cần cháu trai tôi kết hôn với cô thì nó có thể chuyển nguy thành an, cô Kỷ, tôi nói như thế cô có hiểu không?”
KỷKhinhKhinh gật đầu, những lời ông cụ Lục nói cũng chính là xung hỷ trừ tà.
Người thế hệ trước khi lầm vào đường sẽ đơn giản dùng cách này để yên tâm.
“Hiểu ạ.”
“Tôi đã biết rõ thông tin về cô rồi, hôm nay tìm cô đến là muốn hỏi, cô có đồng ý lấy cháu trai tôi không?”
KỷKhinhKhinh nhíu mày.
“Đồng ý với ông ấy! Mau đồng ý đi! Muộn thêm chút nữa thì Lục Lệ Hành sẽ biến thành người chết đấy! Hãy nghĩ đến khoản nợ hai mươi triệu của cô, gả cho một người đàn ông có trăm tỷ, cô còn cần phải lo cơm ăn áo mặc không? Hơn nữa anh ta sắp chết rồi, cũng không bắt cô & anh ta lên giường, một tiếng mợ Lục đổi lấy một trăm tỷ của anh ta, cô đâu có thiệt thòi gì! Lấy anh ta, sau này cô có thể giống như con cua, đi ngang khắp nơi (hoành hành ngang ngược). Đây là việc tốt, không thiệt!”
“Nếu cô đồng ý lấy cháu trai tôi thì tôi có thể thay cô giải quyết vụ kiện kia.”
Ông cụ Lục cả đời đã từng gặp vô số người, ánh mắt của một người không thể nào lừa được người khác. Đôi mắt của KỷKhinhKhinh sáng ngời, trong suốt, thái độ khiêm tốn, không giống loại người trên mạng nói.
Tim của KỷKhinhKhinh đập dồn dập.
Cô luôn lo sợ chuyện gì?
Là kiện cáo.
Cô không có hai mươi triệu bồi thường thì sẽ phải ngồi tù, còn nếu có được hai mươi triệu bồi thường thì cô cũng bị bao nuôi.
Những lời ông cụ nói rất có sức hấp dẫn, bây giờ cô trở thành “KỷKhinhKhinh” đội nồi, cõng trên lưng khoản nợ hơn hai mươi triệu, còn đối đầu với nam nữ chính, muốn vùng lên sợ là khó càng thêm khó.
Hơn nữa trong showbiz, không có gia thế cũng không có người chống lưng, cô có thể tồn tại được không?
Nghĩ tới cuộc đời bi thảm sau này của mình, KỷKhinhKhinh nhắm mắt tĩnh tâm. Nếu đã như thế thì còn có thể làm được gì, không thể gả cho người mình yêu vậy thì gả cho tiền bạc, thôi thì cố mà gả đi vậy.
Hơn nữa theo như lời Tiểu A nói, một trăm tỷ tiền thừa kế đổi lấy cả đời ở góa, đây là việc tốt, không bị thiệt!
“Cháu biết hôn nhân đại sự không thể là trò đùa, thế nên ông cho cháu suy nghĩ một chút.”
Hành lang yên tĩnh, KỷKhinhKhinh gần như có thể nghe được tiếng tim mình đập, mỗi một nhịp đập đều như đang thúc giục cô đưa ra quyết định.
“Từng có một cuộc hôn nhân có tiền bày ra trước mắt nhưng tôi không biết quý trọng, đợi đến khi mất đi rồi tôi mới hối hận không kịp, việc đau khổ nhất trần gian cùng lắm cũng chỉ có thế. Nếu ông trời cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ nói ba chữ… với một trăm tỷ…”
“Cháu đồng ý.”
Có người đưa bút cho cô, phía dưới tài liệu là chỗ ký tên.
KỷKhinhKhinh cố gắng kiềm chế mới không khiến hô hấp của mình rối loạn, tay mới không run như thế.
“Ký tên ở đây rồi cô sẽ là cháu dâu của Lục Lệ Phong tôi!”
KỷKhinhKhinh hít một hơi thật sâu, nhấc bút, viết tên của mình lên chỗ ký tên.
“Bingo! Hoàn thành nhiệm vụ, chúc cô sớm sinh quý tử nhé!”
Chương II: Trong phòng bệnh yên tĩnh không một tiếng động,…
Trong phòng bệnh yên tĩnh không một tiếng động, yên tĩnh tới nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu tít tít của máy điện tâm đồ, mấy chậu bonsai rước cửa sổ xanh mơn mởn dưới ánh mắt trời.
KỷKhinhKhinh đi đến trước giường bệnh, ánh mắt vô cùng thương xót nhìn người đàn ông bệnh tình nguy kịch đang nằm trên đó.
Người đàn ông trong tiểu thuyết này đúng là đã chết trong mấy ngày này, cũng chính vì thế mà nam chính đã buông bỏ cuộc sống nghèo khổ mai danh ẩn tích để quay về nhà họ Lục.
Đây là một người đàn ông tài giỏi, nhưng có tài giỏi hơn nữa thì cũng không chống lại được sinh lão bệnh tử.
Người bình thường không chịu được quá ba ngày nhưng anh đã chịu được một tháng rồi.
Người ta đều nói tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, sinh ra không mang theo gì, đến chết cũng không mang theo được gì, không mua được cái mạng thì cũng có tác dụng gì.
Nhưng người đàn ông này có đến trăm tỷ, mặc dù không mua được mạng sống nhưng cũng có thể khiến vô số giáo sư, chuyên gia vì anh mà giành giật lại mạng sống, khiến anh sống được hơn một tháng trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Bởi vậy mới thấy, có những thứ sinh ra không mang đến, đến chết cũng không mang đi nhưng lại vô cùng quan trọng.
KỷKhinhKhinh ngồi xuống bên giường bệnh của anh, cô nhìn khuôn mặt thâm thúy lạnh lùng như được điêu khắc tinh tế ấy rồi lại cảm thán sự thần kỳ của tạo hoá.
Trước một người đàn ông đẹp trai không chê vào đâu được như thế này, chỉ cần là phụ nữ thì đều sẽ rung động.
Trời xui đất khiến thế nào mà người đàn ông thế này lại trở thành chồng của mình, KỷKhinhKhinh có cảm giác tuyệt vời như đang nằm mơ vậy
“Anh cứ yên tâm mà đi nhé, tôi sẽ thay anh hiếu thuận với ông, sẽ chăm sóc ông lúc tuổi già.”
Con ngươi dưới mí mắt người đàn ông đang nằm trên giường bệnh động đậy trong hốc mắt, mày không khỏi nhăn lại, ngay sau đó hai mắt mở ra. Có lẽ là do sợ ánh sáng quá mạnh nên anh không mở to mắt ra, trong lúc mơ hồ anh lờ mờ nhìn về phía KỷKhinhKhinh.
KỷKhinhKhinh nhìn thẳng vào đôi mắt mệt mỏi ấy, trái tim bỗng nhiên đập một cái.
Tỉnh rồi ư?
“Anh… anh tỉnh rồi à?”
KỷKhinhKhinh không dám tin nhìn người đàn ông trước mặt, hốt hoảng đứng dậy: “Anh đừng vội, tôi tìm ông tới đây.”
Tình trạng vết thương của anh rất nghiêm trọng, bác sĩ trưởng khoa đã nói, các cơ quan lớn đã dần suy yếu, cái chết có lẽ chỉ là chuyện mấy ngày nữa.
Anh đã hôn mê hơn một tháng, bây giờ tỉnh lại, KỷKhinhKhinh đoán có lẽ là hồi quang phản chiếu mà thôi.
KỷKhinhKhinh còn chưa kịp mở cửa phòng bệnh ra thì người đàn ông đã phát ra tiếng rên rỉ đau khổ, sau đó là tiếng “tít” kéo dài trong phòng bệnh, như muốn phá vỡ màng nhĩ của người ta vậy.
Đường gấp khúc ổn định trên máy điện tâm đồ nay đã trở thành một đường thẳng kéo dài.
Người đàn ông lại hôn mê một lần nữa.
“Bác sĩ!” KỷKhinhKhinh hét thật to ra bên ngoài.
Bác sĩ & y tá từ bên ngoài xông vào: “Cấp cứu nhanh lên!”
“Không có nhịp tim!”
“Chuẩn bị sốc điện!”
KỷKhinhKhinh giật mình đứng ở bên giường nhìn đường thẳng kia, đầu óc đờ đẫn.
Người này cứ thế mà chết trước mặt mình như thế sao?
Vừa nãy vẫn còn hơi thở & nhịp tim, thời gian chưa tới một phút đã chết rồi ư?
Trong đầu KỷKhinhKhinh trống rỗng, trong đầu toàn là âm thanh chói tai của máy điện tâm đồ, nghe vào khiến người ta hoảng sợ vô cớ.
Hai, ba y tá vội vàng chạy tới, trong lúc hoảng loạn va chạm mạnh vào khiến KỷKhinhKhinh mất trọng tâm bổ nhào về phía trước, cả người ngã về phía người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.
Sắc mặt mọi người đều trắng bệch.
“Cô Kỷ, mời cô đi ra nhanh cho…”
Tít tít tít.
Vào khoảnh khắc KỷKhinhKhinh ngã lên người người đàn ông, đường thẳng trên máy điện tâm đồ lại nhảy lên một cách kỳ lạ rồi dần dần có xu hướng ổn định, người đàn ông nằm trên giường vật lộn với cái chết hơn một tháng nay lại dần dần mở mắt ra một lần nữa, có lại sự sống.
“Tôi đã nói rồi, chỉ cần để KỷKhinhKhinh có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với cậu thì cậu có thể sống tiếp mà.”
Âm thanh của máy móc vốn tồn tại trong đầu KỷKhinhKhinh, giờ phút này lại xuất hiện trong đầu Lục Lệ Thành, người vừa thoát khỏi cái chết.
Thời gian quay ngược về mười phút trước.
Lúc KỷKhinhKhinh đặt bút ký tên mình lên chỗ ký tên ngoài phòng bệnh thì trong phòng bệnh ngón tay của Lục Lệ Hành khẽ động đậy.
Người đàn ông sắp chết suy nghĩ quay lại, trong đầu xuất hiện một giọng nói giống như máy móc.
“… KỷKhinhKhinh trẻ tuổi xinh đẹp, giàu sức sống, ở bên cạnh cô ấy cậu có thể sống tiếp.”
Nhà họ Lục không có truyền thống tôn thờ chủ nghĩa siêu hình, Lục Lệ Hành vốn tốt nghiệp nghiên cứu sinh thạc sĩ càng muốn tin đây là di chứng sau tai nạn xe cộ va chạm tổn thương não hơn.
“Các cơ quan lớn trên cơ thể cậu đã dần suy kiệt, trong vòng mười phút nếu như cậu không thể có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với người vợ KỷKhinhKhinh của cậu thì các cơ quan của cậu sẽ suy kiệt hoàn toàn, đợi chờ cậu chỉ có cái chết.”
Mình là người hiểu rõ cơ thể mình nhất, Lục Lệ Hành hít thở khó khăn, vô cùng hoang mang, không có chút sức lực nào.
Anh dần dần mở mắt, ánh sáng chói mắt khiến anh vô thức nhíu mắt lại, anh trông thấy người phụ nữ ngồi bên giường mình.
Người phụ nữ không chút phấn son, con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ lo lắng.
Tay cô nắm lấy mép giường của anh, từ chỗ anh có thể đưa tay chạm tới.
“Cảnh báo tử vong, trong vòng một phút hãy tiếp xúc cơ thể với vợ cậu KỷKhinhKhinh, nếu không các cơ quan sẽ suy kiệt hoàn toàn.”
“Anh… anh tỉnh rồi à?”
“Anh đừng vội, tôi tìm ông tới đây.”
“Ba mươi giây cuối cùng.”
“A…” Lục Lệ Hành kêu lên một tiếng đau đớn, trong phút chốc từng tấc tấc da thịt, từng tấc xương cốt trên cơ thể đau đớn như bị nghiền nát, không thể chống lại cũng không thể chịu được, chỉ có thể bất lực run rẩy.
Sau đó, dường như có một lực rất lớn đẩy linh hồn mệt mỏi rã rời của anh tới vực sâu u tối.
Anh nhắm mắt lại.
Mệt quá.
Mọi cảm giác chỉ có một chút, tiếng thét hốt hoảng của KỷKhinhKhinh lọt vào trong tai: “Bác sĩ.”
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.
“Mau cấp cứu đi.”
“Không có nhịp tim.”
“Chuẩn bị sốc điện.”
Uỳnh!
Lục Lệ Hành cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, tựa như người sắp rời khỏi thế giới ồn ào này vậy.
Trước khoảnh khắc anh mất đi mọi cơ quan cảm giác, hình như có ai đó ôm lấy anh, níu giữ linh hồn anh vào trong cơ thể.
“Cô Kỷ, mời cô đi ra nhanh cho…”
“Nhiệm vụ tiếp xúc cơ thể với KỷKhinhKhinh hoàn thành, giá trị sinh mạng cộng 0.5, mỗi điểm giá trị sinh mạng bằng với một giờ.”
Trong phòng bệnh nhốn nháo cả lên.
Tần suất mạch đập trên máy điện tâm đồ cũng dần ổn định lại, Lục Lệ Hành lại mở mắt ra lần nữa.
Ông Lục từ bên ngoài bước vào, trông thấy cháu trai tỉnh lại, ông vô cùng vui mừng, nước mắt lưng tròng: “Tỉnh rồi… cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi.”
Sau một tháng nơm nớp lo sợ, ngày đêm không ngủ, cuối cùng cũng không phụ lời cầu nguyện mấy ngày liền của ông, cháu trai gần kề ranh giới tử thần cuối cùng cũng tỉnh lại.
Lục Lệ Hành nhìn từng người ở trong phòng, sau khi nhắm mắt ổn định lại tinh thần rồi lại mở mắt ra.
“Cháu xin lỗi ông, khiến ông lo lắng rồi.” Lục Lệ Hành vừa tỉnh, cơ thể còn yếu, giọng hơi khàn, nhưng ánh mắt lại sáng như gương. Anh dõi ánh mắt yếu đuối & mệt mỏi nhìn về phía trước, chuẩn xác nhìn về phía KỷKhinhKhinh: “Cô ấy là ai?”
Ông Lục kéo KỷKhinhKhinh tới trước: “Cháu đừng trách ông tự ý làm chủ, đây là người vợ ông chọn cho cháu, con bé tên KỷKhinhKhinh.”
Ánh mắt Lục Lệ Hành tĩnh mịch, ảm đạm không rõ, cũng không nói gì cả, chỉ nhìn người vợ của mình một lượt, ý đánh giá rất rõ ràng.
KỷKhinhKhinh cúi đầu, hoàn toàn không dám đối mặt với Lục Lệ Hành, tự nhiên trong lòng thấy hoảng sợ.
Bác sĩ tiếp tục kiểm tra cơ thể cho Lục Lệ Hành, chuỗi số liệu tư liệu khiến bác sĩ trưởng khoa dày dặn kinh nghiệm nhíu mày liên tục.
Lục Lệ Hành nằm trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt hơn một tháng, có mấy lần suýt chút không cứu được, mọi cơ quan đều đã suy kiệt, dù cho y học bây giờ hiện đại thế nào thì cũng không thể cứu được mạng sống của anh.
“Thưa ông, hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?”
Ông Lục nhìn Lục Lệ Hành, gật đầu rồi được người dìu ra ngoài với bác sĩ & y tá.
Ở hành lang, bác sĩ nói với ông Lục với vẻ mặt nặng nề: “Một tháng trước cậu Lục bị tai nạn xe, lúc đưa tới bệnh viện tình hình rất nghiêm trọng, đặc biệt là tim phổi thận bắt đầu suy kiệt. Trải qua một tháng điều trị, cơ thể cậu ấy đã vô cùng suy yếu nhưng hôm nay có thể tỉnh lại… Thật lòng xin lỗi ông, y học hiện đại đã không có phương pháp nào có thể cứu được mạng của cậu Lục.”
Ông Lục di chuyển tràng hạt, không lên tiếng.
“Ông Lục, tôi biết ông thương cháu nên khó chịu trong lòng, nhưng vụ tai nạn ấy khiến vết thương của cậu Lục rất nghiêm trọng, một tháng này chẳng qua chỉ là cố gắng giữ cho cậu ấy một hơi thở thôi, việc điều trị sau này đối với cậu Lục cũng chỉ càng thêm đau khổ.”
Bác sĩ đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, thở dài nói: “Là bác sĩ, đề xuất tôi có thể đưa ra là hãy cố gắng hết sức khiến cậu Lục không có điều gì nuối tiếc trong khoảng thời gian cuối đời này.”
Ông Lục nắm chặt lấy tràng hạt, đây là đứa cháu mà ông nhìn nó khôn lớn, còn mong mỏi nhìn thấy nó cưới vợ sinh con, cả gia đình hoà thuận vui vẻ, bây giờ lại bắt ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Bước chân ông Lục không ổn định lùi về sau mấy bước.
Bác sĩ vội vàng đỡ lấy ông: “Ông à, xin hãy giữ gìn sức khoẻ.”
Ông Lục chán nản nhắm mắt lại: “Tôi hiểu rồi, trưởng khoa Trần, cảm ơn bệnh viện ông trong thời gian này đã hết lòng cứu chữa cho cháu tôi!”
“Đây là việc chúng tôi nên làm.”
Cửa phòng bệnh đóng lại, cả căn phòng chỉ còn lại hai người Lục Lệ Hành & KỷKhinhKhinh.
KỷKhinhKhinh nhìn người đàn ông yếu ớt tái nhợt nằm trên giường bệnh, trong đáy mắt tràn ngập vẻ thương hại.
Đúng là đáng thương mà, cơ thể đã suy yếu đến nông nỗi này, không biết bản thân còn sống được bao lâu nữa, chưa biết chừng một đêm nào đó sau khi ngủ sẽ không thể thức dậy được nữa. Bây giờ anh tỉnh lại chẳng qua chỉ là quãng thời gian vui vẻ cuối cùng trong đời, hồi quang phản chiếu mà thôi.
KỷKhinhKhinh dém lại góc chăn cho anh, ông trời cho người đàn ông này một vẻ bề ngoài hoàn hảo, gia thế hiển hách, thông minh cơ trí, sự nghiệp đỉnh cao nhưng lại lấy đi mạng sống khi anh còn quá trẻ.
Với người sắp chết, KỷKhinhKhinh có hơi mềm lòng.
“Vợ.” ngón tay Lục Lệ Hành vô thức vuốt góc chăn, giọng điệu bình thản, không ra nghe ra anh đang buồn hay vui: “Em là người vợ ông tìm cho tôi, tôi không có ý kiến gì cả.”
“Tôi cũng không biết tại sao ông Lục lại chọn tôi làm vợ anh, nhưng nếu như tôi đã trở thành vợ của anh, những ngày sau này tôi sẽ cố gắng chăm sóc anh thật tốt.” Tôi sẽ khiến anh không còn điều gì nuối tiếc khi nhắm mắt xuôi tay.
Đôi mắt Lục Lệ Hành lành lạnh nhìn cô không chớp mắt, đáy mắt lay động, không nhìn ra được manh mối, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Anh đã từng gặp qua rất nhiều phụ nữ, những người được gọi là sắc nước hương trời vốn không khơi gợi được dục vọng của anh.
Nhưng người phụ nữ này lại khác, có cô ở bên cạnh anh mới có thể sống tiếp được.
“Tôi không biết chi tiết về em. Như những gì em nói, em không biết tại sao ông nội lại để em là vợ tôi, tôi cũng không rõ, nhưng tôi mong rằng quãng đời sau này em có thể sống với danh phận chính thức của mình.”
KỷKhinhKhinh biết người này tính cách lạnh lùng, không gần nữ sắc, nghe giọng điệu thì có vẻ không vừa ý mình lắm.
Nhưng nghĩ cũng phải, nào có người đàn ông nào chấp nhận được việc một người phụ nữ chưa từng gặp mặt lại trở thành vợ của mình chứ.
Sắc mặt Lục Lệ Hành tái nhợt, một tháng nằm viện khiến thân hình anh gầy đi không ít, KỷKhinhKhinh thầm than trong lòng.
“Tôi biết rồi, anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai biết tôi là vợ anh đâu.”
Ông Lục ở ngoài nói chuyện với bác sĩ về bệnh tình của Lục Lệ Hành vẫn chưa về, trong phòng chỉ có hai người họ nên hơi mất tự nhiên.
“Anh nghỉ đi nhé, tôi đi đây.” KỷKhinhKhinh cười nói, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thái độ Lục Lệ Hành không tốt, KỷKhinhKhinh có thể hiểu được.
Bất cứ ai tai nạn sắp chết, nằm trên giường bệnh một tháng, tỉnh lại thấy thời gian không còn nhiều, còn có một cô vợ trời ơi đất hỡi thì tâm trạng đều sẽ không tốt thôi.
Cô không phải kẻ không có mắt nhìn, cô ở lại đây chỉ sợ Lục Lệ Hành không thể yên tâm sống nốt những ngày còn lại thôi. Nếu đã thế, cô còn ở lại đây khiến người ta chán ghét làm gì?
“Cảnh báo tử vong, trong vòng năm phút hãy hoàn thành nhiệm vụ trao đổi tên với KỷKhinhKhinh.”
Lục Lệ Hành: “Trao đổi tên?”
“Bây giờ hai người đã là vợ chồng tất nhiên phải tiến hành trao đổi tên chứ. Hãy gọi KỷKhinhKhinh là vợ, rồi khiến KỷKhinhKhinh gọi cậu là chồng một lần.”
Lục Lệ Hành: …